Khái niệm “trung hữu” (còn được gọi là trung ấm hay thân trung ấm) trong Mật giáo thường được hiểu là khoảng không - thời gian nằm giữa tử và sinh.
Trong Vượt thoát vô minh, Chogyam Trungpa mở rộng khái niệm trung hữu từ quan điểm của đạo sư Ấn Độ Liên Hoa Sinh. Tử Thư Tây Tạng cho rằng khái niệm trung hữu chỉ liên quan đến ảo giác của thế gian muôn màu và những ám ảnh của nó. Nhưng Chogyam Trungpa cho rằng nó liên quan đến tính liên tục của trạng thái tâm - thể. Chừng nào thể xác và tâm hồn vẫn còn dính líu đến cuộc sống thì nó vẫn còn mang lại đau khổ và hoan lạc.
Trung hữu (bardo) là trạng thái trung gian giữa hai đối cực, như giữa hoan lạc cực độ và đau khổ tột cùng. Khi trải nghiệm hoan lạc cực độ, nó hầu như sẽ mang lại đau khổ, mời gọi đau khổ. Sáu cảnh giới của thế gian mà ta lâm vào và cố thoát ra chính là những cảnh giới của cuộc đời này chứ không phải là những cảnh giới bên kia cái chết. Và các trải nghiệm trung hữu luôn liên kết mật thiết với sáu cảnh giới của thế gian.